-Grave of Fireflies lấy bối cảnh nước Nhật cuối thế chiến thứ hai, nó đã phản ánh một phần nào đó sự tàn khốc đau thương tang tóc của chiến tranh.
-Nhân vật chính là Seita, một cậu bé giàu tình yêu, hơi ương ngạnh, là con của một người lính hải quân và cô em gái dễ thương Setsuko của cậu.
Thành phố nơi Seita và Setsuko sống phải hứng chịu hàng trăm, hàng nghìn quả bom của quân đội Mỹ. Trong một đợt không kích, mẹ của hai anh em đã bị thương và ra đi không lâu sau đó tại một bệnh viện dã chiến ở trường tiểu học. 2 đứa trẻ chuyển đến Nishinomiya để ở cùng người dì của chúng. Vì vấn đề lương thực trong thời chiến rất khó khăn thêm nữa Seita và Setsuko lại thường xuyên đi chơi ở bãi biển ,bắt đom đóm thay vì phụ giúp cho dì nên bà luôn cau có và giận dữ, và không thích thú gì với việc Seita và Setsuko ở lại nhà bà . Sau khi ở với dì một thời gian, 2 đứa trẻ quyết định dời đi, đến ở tại một cái hầm trú bom nhỏ bị bỏ hoang gần cái hồ cách nhà chúng ở trước kia không xa. Cả hai đều cố gắng sống bằng những thứ chúng kiếm được như rau hay bất cứ thứ thức ăn nào có thể, thậm chí là ăn cắp nhưng tất cả đều ko đủ...
-Kết cục của câu chuyện được nói ở ngay đoạn đầu đó là cảnh Seita chết trong đau đớn và đói rét ở ga tàu, để rồi sau đó chúng ta thấy bóng ma- linh hồn của Seita đang nhớ lại cuộc sống của cậu:"Đêm 21/9/1945 Đó là cái đêm tôi chết"
-Từ tác phẩm tự truyện Hotaru no haka của nhà văn Akiyuki Nosaka, Takahata thể hiện qua anime Grave of Fireflies những nỗi buồn tĩnh lặng lấy đi khá nhiều nước mắt người xem. Không cường điệu, ồn ào hay bi luỵ hoá chiến tranh, phim trôi đi lặng lẽ và yên ả - gợi nên cảm xúc không phải bằng cách tái tạo hiện thực mà là đơn giản hoá và nhấn mạnh những chi tiết trọng tâm, thiên về ý niệm hơn là trải nghiệm thực tế. Những cảnh quay rất chậm, chìm vào trong cái êm đềm của bối cảnh, không gian và thời gian trên nền thiên nhiên dịu dàng. Gió thổi rất nhẹ, nước hồ chao khẽ, đêm buông xuống chầm chậm, cây rừng rì rào xao động… trong một thời gian dường như ngưng đọng và sự thinh lặng được sử dụng trong những cảnh nhiều xúc cảm như khi hai đứa bé thấy thây người trên bờ biển hoặc khi bom rơi đạn nổ nhằm làm nổi bật lên cái tĩnh trong cái động, trong cái dồn dập và tàn khốc của chiến tranh
-Trong phim có rất nhiều cảnh nên thơ như cảnh Seita và Setsuko đuổi theo đom đóm khi ở nhà dì, rồi lúc hai anh em bắt đom đóm để làm đèn trong "căn nhà nhỏ" của mình,và cả cảnh hai anh em nô đùa bên bãi biển... tất cả những cảnh đó đều khiến chúng ta hiểu rằng những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi không bao giờ mất dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu đi chăng nữa.
Trường đoạn mà tôi thấy ấn tượng nhất có lẽ là đoạn Setsuko ngây thơ hỏi anh:"Tại sao những con đom đóm lại chết mau như vậy?" ..."“Dì nói rằng mẹ đã mất, mẹ được chôn ở dưới mộ"..."Em làm mộ cho những con đom đóm này"...rồi hai anh em không cầm được nước mắt ôm nhau mà khóc...
-Được Ghibli phát hành cùng năm với Người bạn hàng xóm Totoro của tôi (tiếng Nhật:Tonari no Totoro, tiếng Anh: My Neighbor Totoro ) (1988); Grave of Fireflies và My Neighbor Totoro đã đem lại cho Ghibli rất nhiều thành công.Nói chung đây là một movie đáng xem...
Ngôi Mộ Đom Đóm
No comments:
Post a Comment